Rồi tàu lạc [F] bến lênh đênh trôi dạt theo sóng vào miền tuyết [Em] băng [G]
Tuyết [A7] rơi ngăn đường [Dm] về để tàu anh đi ngàn [G] lối
Tuyết xinh như lần [C] đầu mình gặp [A7] nhau dưới đêm [Dm] trăng
Em nghe [G] không lạnh lùng trong tuyết [G7] giá anh nhắc tên người mình [C] yêu.
ĐK:
[Am] Nhớ lúc xa [F] xưa, bên cầu gió đông [C] về mắt em buồn ngẩn [Em] ngơ [Dm]
Khi em biết anh [G] nhìn, không nói em cúi [G7] đầu làm tim anh xao [C] xuyến.
[Am] Muốn nói yêu [F] em, nhưng ngại lúc qua [C] cầu tuyết giăng mờ đường [Em] đi [Dm]
Nên anh viết trong [G] lòng, yêu mãi cô áo [G7] vàng dù má em phai [C] hồng.
2. Thế rồi chiều [C] nay tàu anh đi trong biển tuyết
Lặng nhìn màn [F] tuyết giăng giăng trong chiều vây chiến hạm quên lối [Em] đi [G]
Tuyết [A7] rơi rơi thật [Dm] nhiều đọng đầy vai anh phủ [G] kín
Ngỡ em anh lại [C] gần gục [A7] đầu cho ấm tim [Dm] côi
Nhưng anh [G] ơi tình mình như tuyết [G7] trắng đem giá băng vào lòng [C] nhau.