Đêm hỏa châu (Vinh Sử - Nguyên Thảo)
Đèn hỏa [Am] châu thắp đỏ từng đêm biên giới xa xôi
Nhìn đèn châu [Dm] giang, đi hoang tìm kỷ [F] niệm
Hôm nao mình ly [E7] biệt, anh dặn dò [Am] rằng mai mốt anh [E7] về.
Rồi chờ [Am] anh, bóng lẻ đèn châu hiu hắt bên sông
Màu đèn yêu [Dm] thương, buông trên vùng đất [F] mẹ
Đưa anh tìm quân [E7] giặc anh miệt mài [C] làm lính giữ quê [Am] hương.
Ôi! Đêm lo âu, ngọn đèn [A7] châu khắc khoải canh [D] sầu
Đêm [G] lay lắt [C] gọi [F] bồi hồi vọng [Am] về thương chiến chinh [E7] cầu
[Am] Ôi! Đêm chông gai, vạn người [A7] trai đốt lửa tương [D] lai
Hăng [G] say giết [C] giặc [F] nguyện thề làm [Em] tròn tuổi ngọc hôm [Am] nay.
Giờ tiền [Am] phương, bước chuyển đường quân in dấu chân sô
Mình dù xa [Dm] nhau, anh đi vì chiến [F] cuộc
Đêm đêm đèn châu [E7] đỏ anh nhìn mà [Am] lòng thương nhớ với [E7] đầy.
Từ hậu [Am] phương viết trọn bài ca cho nước cho anh
Tình mình đêm [Dm] nay mang trang hoàng thế [F] hệ
Như châu đèn hoa [E7] mộng em nguyện một lòng [C] chờ đợi lính biên [Am] cương.