Vết thù trên lưng ngựa hoang (Phạm Duy -Ngọc Chánh)
1. Ngựa [Am] hoang nào dẫm nát tơi [E7] bời
Đồng cỏ nào xanh ngát lưng [Am] trời
Ngựa phi như điên [Dm] cuồng
Giữa cánh [F] đồng dưới cơn [E7] giông
Vì trên lưng cong [F] oằn
Những vết [E7] roi vẫn in [Am] hằn
2. Một [Am] hôm ngựa bỗng thấy thanh [E7] bình
Thảm cỏ tình yêu dưới chân [Am] mình
Ân [Dm] tình mở cửa ra với [Am] mình
Ngựa hoang bỗng thấy [E7] mơ
Để quên những vết [Am] thù
ĐK: Ngựa [Am] hoang muốn về tắm sông nhẫn nhục
Giòng [Dm] sông mơ màng mát trong thơm [E7] ngọt
Ngựa [F] hoang quên thù oán căm
Từ nơi tối tăm [E7] về miền tươi [Am] sáng
3. Ngựa [Am] hoang về tới bến sông [E7] rồi
Cởi mở lòng ra với cõi [Am] đời
Nhưng [Dm] đời làm ngựa hoang chết [Am] gục
Và trên lưng nó [E7] ôi
Còn nguyên những vết [Am] thù
Showing posts with label Ngọc Chánh. Show all posts
Showing posts with label Ngọc Chánh. Show all posts
Monday 11 May 2020
Tuesday 30 April 2013
Subscribe to:
Posts (Atom)
Bài đăng gần nhất
Bài đăng phổ biến
-
Tên; Email; Nội dung; Xin gửi vào địa chỉ; khuuphuocvinh@gmail.com
-
Mùa xuân lá khô (Trần Thiện Thanh) 1. [Am] Tôi trở lại vùng hành [C] quân Vùng xa [Em] xôi đá sỏi biết [Am] buồn ...