1. Đêm ấy xuân vào [Am] đời, hoa bướm bay vào người
Để người quên [E7] khóc cuộc tình tê [Am] tái
Nhưng nước không về nguồn nên bướm hoa lại buồn
Bỏ người mà [E7] đi giữa lúc xuân [Am] thì.
Nước mắt đêm [Dm] xuân hoen màu má giai nhân [E7] rồi
Nước mắt giai [Am] nhân u hoài chết trong tim người
Hờ hững xuân [Dm] đời đêm tàn mà lệ chẳng [Am] vơi
Chợt mơ tới [E7] ai nghe hồn đau chới với.
Xuân đến không hẹn [Am] hò như bước ai tình cờ
Lạc vào hồn [E7] thơ một chiều xưa [Am] cũ
Nghe tiếng xuân vào đời tim đớn đau nghẹn lời
Tưởng chừng chân [E7] ai dẫm nát tim [Am] rồi.
2. Đem ái ân vào [Am] đời là chuốc thêm ngậm ngùi
Vì đường trần [E7] ai tình hay quên [Am] lối
Đem ái ân vào đời thương tiếc chi nụ cười
Chuyện tình người [E7] ơi nước mắt thay [Am] lời.
Nước mắt đêm [Dm] xuân hoen màu má giai nhân [E7] rồi
Nước mắt giai [Am] nhân u hoài chết trong tim người
Hờ hững xuân [Dm] đời đêm tàn mà lệ chẳng [Am] vơi
Chợt mơ tới [E7] ai nghe hồn đau chới với.
Khi trót yêu người [Am] rồi đừng nói chi đường dài
Đừng buồn vì [E7] ai nhiều khi gian [Am] đối
Khi trót yêu người rồi thì đớn đau ngọt bùi
Giận hờn buồn [E7] vui giữ lấy cho [Am] đời.
No comments:
Post a Comment