Showing posts with label Thương Linh. Show all posts
Showing posts with label Thương Linh. Show all posts
Sunday, 12 April 2020
Không phải tại chúng mình (Ngọc Văn - Thương Linh)
Không phải tại [Am] em cũng không phải tại anh
Tại trời xui [E7] khiến nên chúng mình yêu [Am] nhau
Tình nồng thắm biết [Dm] bao lúc [G] ông Tơ bắc [C] cầu
Bà Nguyệt nối chữ [Am] yêu vui trọn buổi ban [Dm] đầu
Rồi thời gian lướt [E7] mau, tình ta úa [Am] màu
Đàn dâng phím [E7] sầu đầy thương đau khi tình [Am] héo
Không phải tại [Am] em cũng không phải tại anh.
Tình [A] yêu, tình yêu như hoa nở đẹp [E] xinh khi xuân đến anh [A] ơi
Làm [D] thân hoa cho người ta [A] hái
Hè sang sắc thắm hoa dần [D] tàn
Thu đến nghẹn [E] ngào rồi heo mây kéo sang mùa [E7] đông
Làm hoa kia chết trong lạnh [Am] lùng.
Không phải tại [Am] em cũng không phải tại anh
Tại đời đen [E7] trắng nên chúng mình xa [Am] nhau
Mình từng nói đã [Dm] lâu dẫu [G] đi chung chuyến [C] tàu
Mình về bến khác [Am] nhau không hẹn đến nơi [Dm] nào
Thì ngày nay có [E7] sao mình không trách [Am] người
Mình không trách [E7] mình đời đổi thay như màu [Am] áo
Không phải tại [Am] em cũng không phải tại [Am] anh.
Saturday, 8 October 2016
Ai khổ vì ai (Thương Linh)
AI KHỔ VÌ AI?
(Tác giả: Thương Linh)
ANH biết chăng ANH: EM khổ vì ai, EM khóc vì ai?
Ngày vui đã tan, nhân tình thế thái còn lại đống tro tàn.
EM muốn kêu lên cho thấu tận trời cao xanh:
rằng TÌNH EM YÊU sao giống ĐỜI ĐÓA PHÙ DUNG-
sớm nở tối tàn, xót xa duyên mình chưa thắm- đành dở dang.
Thuở xưa, ngày đầu của nhau: hai đứa VANG CÂU TÌNH CA;
ngày đầu của nhau: ANH đón đưa EM về nhà,
trăng nước hiền hòa; ngày đầu của nhau: hương sắc tình yêu đậm đà.
Ngày nay, NGƯỜI đành bỏ EM canh vắng bơ vơ, sầu đau.
NGƯỜI đành bỏ EM, quên KHÚC CA YÊU LẦN ĐẦU.
Trăng nước bạc màu, NGƯỜI đành bỏ NGƯỜI như sương khói sau chuyến tàu.
ANH biết chăng ANH: EM ngủ nào yên, EM thức nào yên?
Nhiều khi cố quên, nhưng chỉ thêm chuốc vào lòng những ưu phiền.
Âu yếm hôm qua không xóa được buồn hôm nay.
Người phụ đời EM khi đã CẠN CHÉN TÌNH SAY, để lại thương sầu.
Trót yêu nhau rồi, sao nỡ làm khổ nhau?
(Tác giả: Thương Linh)
ANH biết chăng ANH: EM khổ vì ai, EM khóc vì ai?
Ngày vui đã tan, nhân tình thế thái còn lại đống tro tàn.
EM muốn kêu lên cho thấu tận trời cao xanh:
rằng TÌNH EM YÊU sao giống ĐỜI ĐÓA PHÙ DUNG-
sớm nở tối tàn, xót xa duyên mình chưa thắm- đành dở dang.
Thuở xưa, ngày đầu của nhau: hai đứa VANG CÂU TÌNH CA;
ngày đầu của nhau: ANH đón đưa EM về nhà,
trăng nước hiền hòa; ngày đầu của nhau: hương sắc tình yêu đậm đà.
Ngày nay, NGƯỜI đành bỏ EM canh vắng bơ vơ, sầu đau.
NGƯỜI đành bỏ EM, quên KHÚC CA YÊU LẦN ĐẦU.
Trăng nước bạc màu, NGƯỜI đành bỏ NGƯỜI như sương khói sau chuyến tàu.
ANH biết chăng ANH: EM ngủ nào yên, EM thức nào yên?
Nhiều khi cố quên, nhưng chỉ thêm chuốc vào lòng những ưu phiền.
Âu yếm hôm qua không xóa được buồn hôm nay.
Người phụ đời EM khi đã CẠN CHÉN TÌNH SAY, để lại thương sầu.
Trót yêu nhau rồi, sao nỡ làm khổ nhau?
(Lời được trích chính xác từ tờ nhạc xuất bản ngày 11-09-1970)
Tuesday, 16 July 2013
Subscribe to:
Posts (Atom)
Bài đăng gần nhất
Bài đăng phổ biến
-
1. Trời còn làm [Am] mưa mưa rơi mênh mang Từng ngón tay [F] buồn em mang em [G] mang Đi về giáo [Am] đường ng...
-