Người yêu không đến ray rứt bâng khuâng nào hơn
Chiều vàng về trên kinh đô nghe bước chân đi bơ vơ
Nghe đáy tâm hồn thương nhớ miên man giữa muôn sầu tư
Đời không có anh thiếu anh thấy chủ nhật buồn
Bàn tay che kín đôi mắt hoang vu lạnh hơn
Lời người trần vang vang lên nơi Thánh cung chuông vang lên
Đây tiếng kinh cầu vuốt ve linh hồn vơi bớt ưu phiền
Ôi chiều đã đi rồi
Màn đêm buông xuống đưa lũ chim dơi bay vào tối
Ôi tình nồng khô héo
Một người vẫn đứng âm thầm đợi người mình yêu
Làm sao có nhau xé tan những chủ nhật buồn
Mình không ngăn cách đâu có đau thương lệ tuôn
Chỉ còn biết niềm vui hôm qua đâu biết ra sao tương lai
Dĩ vãng chôn vùi với bao kỷ niệm còn đôi bàn tay
No comments:
Post a Comment